Lừa học sinh cấp 3 vào nhà nghỉ đóng gạch, với nhau một lời. Ai đã đẩy em ra xa tôi chứ? Diệp ư? Không. Chính tôi. Chính tôi đã làm điều đó. Và Xuân Diệu đủ dũng cảm để tiến lại, kề bên tai, vì nói thầm thì phải kề bên tai chứ, và nói ai kia xích lại gần hơn. Còn tôi, tôi chẳng thể nào nữa. Tất cả như ly nước đã nghiêng đổ, không làm sao đầy lại được… Nên tôi không thể nào “sắp giận”,Lừa em học sinh vào nhà nghỉ địt nhau không thể nào “đến gần bên và mơn trớn”, cũng chẳng “vui liền” chỉ “chợt buồn ngay” mà thôi… Tôi bất lực nhìn ngắm mái tóc dài được khép hết qua một bên